Em luôn cố gắng thật chỉnh chu vào ngày này trong tuần, nhưng có lẽ hôm nay là ngoại lệ. Chỉnh chu cho ai nhìn chứ? Chỉnh chu để làm gì khi mắt dù có cố gắng cũng không thể cười?
Em nhận ra, chỉ khi ngã, em mới biết ai ở bên em. Em nằm đấy mà thổn thức, nửa muốn gào lên cho mọi người biết, nửa lại muốn im lặng và thầm mong điều em tự nhủ là sự thật. Bao nhiêu người qua lại mà sao cảm giác như chỉ có mình em?
Anh ở đâu nhỉ? Trên thế giới bao la kia, anh ở đâu?
Anh ở đâu? Là ai? Là người như thế nào? Có giống những kẻ mà em lầm tưởng là anh không? Anh thật sự đang ở đâu?